Tôi bắt đầu nhận một công việc từ quận tám, tôi bắt đầu những lần về nhà lúc gần 9h đêm. Tôi đi qua những con đường ban ngày mình vẫn đi, tôi nhận ra cuộc sống luôn bận rộn và tất cả chúng ta đều bận rộn.
Bận rộn đến mức không có thời gian để có một cuộc gọi, mẹ gọi điện vô kể tôi nghe về việc mới mua được một chiếc tủ lạnh mới, đối với một người dân miền Trung thì dành mua được sản phẩm có giá trị vô cùng lớn lao, tôi bận tiết dạy rồi quên mất.
Tôi đi ngang những quán hàng, người ta ghi đó là cơm nhà, nhưng đó phải là cơm nhà không tôi không thể biết, chúng ta bận rộn nên không thể chuẩn bị được cơm, tìm một hương vị bên ngoài để được giống cơm nhà và giống gia đình.
Có những ngày, tôi một mình ngồi ở quán cà phê quen thuộc, nhìn những bạn trẻ chụp hình và nói về địa điểm mình vừa ghé qua, bận rộn nên không có thời gian cảm nhận hương cà phê đang tan trong miệng, có khi cái ý nghĩ duy nhất khi bước vào là được chụp một tấm hình với phong cảnh đẹp. Tôi làm quen với cuộc sống thành phố này, đôi lúc tôi và những người bạn rủ nhau đi xem phim suất cuối ngày, chúng tôi muốn ngắm thành phố đêm khuya, những con đường thênh thang, lộng gió. Vì cái hằng ngày chúng tôi biết là vội vã và bận rộn, mọi người che kín hết khuôn mặt mình trước khói bụi, tôi bước ra đường giống đám đông và bị tan vào cái vội vàng lúc nào tôi không nhớ.
Tôi nhớ một cô bạn Kiên Giang lên chơi nói về cuộc sống nơi thành phố này, bạn không qua nỗi những làn xe đông đúc, tôi cũng từng lo lắng và hoang mang đến sợ hãi. Nhưng một ngày, hai ngày tôi quen với điều đó. Một ngày cuối tuần, thay vì chạy xe ra đường tôi quyết định đi xe buýt, tôi muốn nhìn lại khung cảnh buổi sáng, tôi có thời gian nhìn cô bán bánh mì khom lưng chậm rãi gắp từng miếng bỏ chả cá bỏ vào bánh thơm giòn, tôi đi qua những người bán đậu nành và nhìn những tay xách nách mang củng kỉnh.
Năm ba đứa bạn tôi, đã không quen được với sự bận rộn, sáng quận tư chiều quận ba và tối ghé về quận mười nên quyết định trở về quê nhà, tối nay trên đài một cậu sinh viên cũng giọng buồn và muốn trở về. Tất cả chúng ta đều bận rộn, nên có khi để nghe được người khác nói hết nỗi lòng mình sao mà khó quá.
Tất cả chúng ta bận rộn, tất cả đều như nhau, chúng ta cùng nói về những ước mơ, chúng ta nói về tình yêu, về những mái ấm gia đình, về chiếc điện thoại đẹp, về chọn cảnh chụp lung linh…và chúng ta bị cuốn vào trong sự bận rộn của riêng mình.
Thảo Cỏ