BẮT ĐẦU NÀO

Khi tôi đang có tiết dạy ở trường thì nhận được tin nhắn từ em:

Cỏ ơi! Em vừa viết bài cỏ xem và sửa giúp em nhé!

ừm! được rồi, trưa chị sẽ chỉnh sửa và gửi lại cho em.

Em học chuyên toán, nhưng em thích viết lách, thích làm một cái gì đó liên quan đến nghệ thuật, mỗi độ tôi qua thăm em nói về sở thích của mình, tôi khuyến khích em:

Viết đi, em viết cỏ đọc rồi nếu được cỏ sửa cho em, những bài viết của tôi cũng đã bắt đầu ngây ngô trong con chữ như vậy, tờ báo đầu tiên tôi cộng tác là Mực tím online, thỉnh thoảng tôi ghé vào lấy nhuận bút, nghe các anh phóng viên đi trước truyền đạt kinh nghiệm, bên ly cà phê Sài Gòn anh Nghĩa anh Châu nói với tôi cách tìm chủ đề bài viết, anh Lộc không ngừng động viên để tôi cố gắng rèn luyện từng ngày, có khi anh còn gửi cho cộng tác viên những bài viết và tài liệu để viết bài lên tay.

Tôi đọc bài viết của Thạch, nhận ra mình của hôm qua, một mình sống và viết, viết vì thích, viết vì đam mê và sẵn sàng thức cả đêm để hoàn thành bài viết cho kịp báo sáng.

Cũng ngày hôm qua, tôi nói chuyện cùng một anh bạn từ Hà Nội, anh muốn viết nhưng chưa thực sự bắt đầu. Anh muốn viết cho một số tờ báo online vào buổi tối, muốn hoàn thành tản văn, muốn gửi cảm xúc vào từng bài thơ. Nhưng anh chưa bắt đầu, tôi cũng không biết hành trình của anh chừng nào chạm đến con đường của cảm xúc thăng hoa, cảm xúc khi thấy tên mình sau mỗi bài viết, cảm xúc khi thấy bài mình hiện lên trang chủ, cảm xúc của những bình luận từ người đọc, sự đồng cảm và chia sẻ nếu như không thực sự bắt đầu. Vì ta thường muốn rất nhiều thứ nhưng chần chừ trì hoãn và chẳng biết đến bao lâu sau để có thói quen rèn luyện mỗi ngày.

Như khi tôi chuẩn bị cho chuyến đi của mình vào đêm nay, tôi biết hành trình đang thực sự bắt đầu, đi để trải nghiệm, đi để có thêm những bài học mới, đi để biết tuổi thanh xuân của mình có hạn, không chỉ xoay quanh mỗi công việc và tình yêu, không thể mỗi ngày chỉ đi về trên một con đường, tôi luôn sợ một ngày nào đó mình quên mất mục đích của mình khi bước đến cuộc sống này, đam mê của mình đang được xây dựng từng ngày ra làm sao và cả những trằn trọc trước sự ra đi nhanh chóng vội vã của kiếp người.

Khi còn có thể, khi mọi thứ vẫn chưa thực sự sẵn sàng thì tôi vẫn quyết tâm lên đường, bắt đầu nào, bắt đầu với trái tim rộng mở.

Thảo Cỏ

About the Author: admin

You might like

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *