Cậu bé nói rằng mình đã cầu xin Chúa cho cậu có đủ tiền mua con búp bê. Thế rồi một phép màu đã xảy ra với cậu bé…
Tôi đang đứng chờ thanh toán trong siêu thị thì vô tình nghe được câu chuyện giữa người thu ngân và một cậu bé chừng 5-6 tuổi. Người thu ngân nói: “Cô rất tiếc nhưng cháu không có đủ tiền để mua con búp bê này.” Cậu bé xoay người, tiến lại gần tôi và hỏi: “Chị ơi, có đúng là em không có đủ tiền phải không?”
Tôi đếm chỗ tiền mà cậu bé có và trả lời: “Ừ đúng rồi, em còn thiếu một chút nữa mới đủ để mua con búp bê đó.” Nghe thấy vậy, cậu bé càng giữ chặt con búp bê trong tay hơn. Cuối cùng, tôi phải tiến về phía cậu bé và hỏi thăm xem cậu bé định tặng con búp bê này cho ai.
“Đây là con búp bê chị em rất thích và muốn có nó bằng được. Em định tặng nó cho chị ấy vào sinh nhật. Em sẽ đưa con búp bê cho mẹ em, và mẹ có thể đưa lại cho chị ấy khi mẹ em đến đó.” Ánh mắt cậu bé toát lên một tia buồn bã khi nói những lời này.
“Chị em đã lên Thiên đàng rồi. Cha nói mẹ cũng sẽ sớm gặp lại chị ấy. Nên em nghĩ em có thể nhờ mẹ cầm con búp bê này lên cho chị.” Trái tim tôi dường như bị bóp nghẹt. Cậu bé vẫn nhìn tôi và nói: “Em nói với cha là bảo mẹ đừng đi vội, hãy chờ cho đến khi em quay về.” Thế rồi cậu bé ấy chìa cho tôi xem bức ảnh rất đẹp của em, cậu bé đang cười rất tươi. Rồi cậu lại nói: “Em muốn mẹ mang theo cả bức ảnh này để mẹ và chị sẽ không bao giờ quên em. Em yêu mẹ nhiều lắm, em không muốn mẹ rời đi, nhưng cha nói chị cũng đang cần mẹ.”
Nói đoạn, cậu bé dùng một ánh mắt buồn vô hạn nhìn con búp bê. Tôi nhanh chóng kiểm tra lại ví của mình. Ơn trời, tôi vẫn còn đủ tiền. Tôi nói với cậu bé: “Chúng mình cùng mang ra kia thanh toán lại xem nhé, biết đâu người ta nhầm lẫn gì chăng.” Cậu bé tươi tỉnh hơn 1 chút: “Ôi em hy vọng là em có đủ tiền.”
Tôi bí mật nhét thêm tiền vào trong số tiền mà cậu bé có. Cuối cùng, cậu bé cũng mua được con búp bê ấy và còn chút tiền thừa mang về.
Trước khi tạm biệt, cậu bé nói với tôi: “Đêm qua em đã cầu xin Chúa cho em có đủ tiền để mua con búp bê này. Và Chúa đã nghe thấy lời cầu xin của em! Em cũng muốn mua tặng mẹ hoa hồng trắng, nhưng em không dám xin quá nhiều. Thế mà giờ em lại có đủ tiền mua hoa cho mẹ nữa.”
Tôi kết thúc buổi mua sắm của mình trong một tâm trạng hoàn toàn khác lúc tôi vừa mới bắt đầu. Tôi không thể gạt bỏ hình ảnh cậu bé ra khỏi tâm trí. Sau đó, bất chợt tôi nhớ đến một tin tức trong tờ báo địa phương nói rằng, một tài xế xe tải say rượu đã đâm vào một người phụ nữ và một bé gái trên đường. Cô bé đã qua đời ngay lập tức còn người mẹ thì trong tình trạng vô cùng nguy kịch.
Hai ngày sau khi gặp cậu bé, tôi đọc được 1 tin khác thông báo rằng người phụ nữ trẻ đã qua đời. Tôi không thể ngăn bản thân mình đến dự tang lễ. Tôi mua 1 bó hoa hồng trắng và đến nơi tổ chức lễ tang. Mọi người được nhìn ngắm cô ấy lần cuối cùng trước khi chôn cất. Tôi thấy người mẹ trẻ nằm đó, trong chiếc quan tài, trên ngực là bông hoa hồng trắng và tấm ảnh của cậu con trai. Bên cạnh là một con búp bê xinh đẹp. Tôi không kìm nổi nước mắt, vội vã rời khỏi nơi đó và cảm thấy rằng cuộc đời tôi đã thay đổi mãi mãi…
Tình yêu mà cậu bé dành cho mẹ và chị gái mình vẫn còn mãi, nhưng tài xế xe tải kia không biết anh ta đã gây ra nỗi đau, nỗi mất mát lớn như thế nào. Chúng ta vẫn còn đang sống đây, hãy sống làm sao đừng để cho bất cứ ai khác phải trả giá cho những sai lầm của mình. Có những lỗi lầm không bao giờ có thể sửa chữa. Và hãy luôn nhớ mở rộng vòng tay, trái tim với những người cần đến sự giúp đỡ của chúng ta.