Ớt nào mà ớt chẳng cay, gái nào là gái chẳng hay ghen chồng”, đó là câu mà ông bà ta đã đúc kết từ xưa và nó luôn đúng trong mọi thời đại. Đã là phụ nữ thì 100% các chị đều có máu ghen, nhưng không ai dám bảo ai là phải ghen như thế nào, kiểu nào cách nào và cấp độ nào.
Nhưng dường như trong tình yêu ghen đó cũng là một chút gia vị cho cuộc tình thêm lãng mạn và thú vị, sự phong phú trong tình yêu cũng ngang bằng với sự đa dạng cách ghen của các chị.
Đến như Hoạn Thư bà tổ của nghề ghen mỗi khi nổi cơn tam bành cũng phải dùng đến vũ lực thế thì đừng trách các chị nhà ta hay thường chặn đường tình địch xé áo, xé quần, tạc nước bẩn vào người hoặc đấu võ mồm, lắm lúc chuyển sang tay chân lúc nào không hay biết.
Nhưng điều quan trọng trong chuyện hai người không phải là ghen hay không mà là sự thật – giả trong tình cảm con người và mỗi nguời phải tự tìm cho mình cách giải quyết bằng sự mẫn cảm và sự thông minh của mình.
Dù là người bình tĩnh thế nào đi chăng nữa nhưng vô tình bắt gặp một bức thư tình hay một tin nhắn hẹn hò của ông chồng với một cô gái khác thì họ bỗng nhiên hoá đá, sững sờ dù họ cố tình không tin và không bao giờ muốn tin vào việc đó, những mẫu giấy và các dòng tin nhắn cứ vẫn sờ sờ ra đó nó tố cáo sự lừa dối của các ông chồng.
Và sự uất giận đó theo thời gian cứ tích trữ dần lên. Tuy vậy, nếu thông minh và đủ tỉnh táo thì các chị phải biết mình phải làm gì để vực các ông chồng tỉnh dậy từ bên bờ vực thẳm.
4 tháng sau khi sinh thằng Cu Tí, chị Loan đi làm lại và được chuyển sang làm ở sếp phó bộ phận PR một công ty mỹ phẩm, công việc ngày một nhiều thêm có ngày đi từ sáng sớm đến tận đêm mới về tới nhà, tất cả công việc từ đi chợ, nấu cơm, giặt quần áo đến giữ con chị giao tất cho chồng, chỉ có việc cho con bú thì anh không làm thay chị được.
Nhà không xa cơ quan nên chị hay tranh thủ thời gian ngày 2, 3 lần vội vã chạy về nhà cho con bú rồi vội vã trở lại cơ quan làm việc. Cũng may cho chị ở nhà bên cô Hai cũng có con nhỏ chị Loan sang nhờ cô Hai giúp chị cho cu Tí “bú thép” mỗi khi chị đi công tác xa không về kịp. Chị Loan cũng là người biết chuyện, chị dặn chồng khi đi chợ nhớ mua thêm con cá, cân thịt gởi cô Hai bồi bổ và con mình cũng nhờ.
Lúc rảnh rỗi nhớ sang nhà giúp cô Hai một tay hoàn cảnh cô ấy cũng đáng thương, mới sinh con 3 tháng mà chồng phải đi làm xa nửa năm mới về một lần. Lúc đầu anh làm theo lời dặn của vợ lâu ngày quen dần anh quen luôn cách mua sắm cho 2 gia đình lúc nào không hay, và cái gì đến sẽ đến, bởi “lửa gần rơm, không cháy cũng trèm trèm”, không biết hai bên “tức cảnh sinh tình” lúc nào mà không những con nhờ mà bố cũng nhờ lây.
Một bên gần như cô nhi quả phụ, một bên vợ đi làm từ sáng đến tối có khi 2,3 ngày mới về nhà. Dần dần bà con hàng xóm biết chuyện, cuối cùng chuyện cũng đến tai chị Loan. Mọi người cứ đoán già đoán non sẽ có một trận lôi đình xảy ra hoặc chí ít cũng chén đĩa bay vèo vèo nhưng chờ mãi vẫn không thấy chuyện gì.
Thay vì làm lớn chuyện thì đằng này chị Loan mua cân thịt vài cân trái cây qua cảm ơn cô Hai chị nhẹ nhàng tâm sự: “Trước cảm ơn cô đã chăm sóc cu Tí, sau đó cũng cảm ơn cô “chăm sóc” cho ông nhà tôi. Dù biết tất cả mọi chuyện, nhưng thôi, nhờ chị mà ông xã nhà tôi không đi tùm lum rồi mang bệnh về nhà làm khổ vợ con, tôi biết chị cũng đàng hoàng, nhưng mình đừng để cho bà con hàng xóm dị nghị, mai mốt chồng chị về sẽ không hay lắm cho cả hai gia đình. Cô thì chồng xa cũng buồn, tôi thì cứ đi miết nhiều khi quên cả bổn phận làm vợ, tôi cảm ơn cô không hết có đâu mà ghen tuôn, nhưng qua cô tôi sẽ rút kinh nghiệm cho gia đình mình”.
Từ lúc đó, mọi người không thấy bố bế Cu Tí sang nhà cô Hai nhờ cho mum mum nữa và cô Hai cũng ít khi gởi anh đi chợ hộ.
Phú và Liên lấy nhau được 7 năm, mọi người ai cũng bảo 2 người rất đẹp đôi và hạnh phúc. Thật vậy Liên cao 1.67m, khuôn mặt rất xinh, lại là Phó giám đốc kinh doanh của một Công ty nước ngoài. Phú cũng không kém khi anh cao 1.74m, tướng tá rất đàn ông, là giám đốc của một công ty quảng cáo.
Lúc đầu đi đâu Phú cũng mang Liên theo dù hai người đã qua tuổi 35. Một thời gian sau, Phú bỗng nhiên đổi tính cứ hay diện toàn đồ mới, chải chuốt như con trai đôi mươi, đi sớm về khuya cả thứ bảy, chủ nhật. Thấy chồng có biểu hiện khác thường Liên theo tra hỏi, Phú trả lời là do phải xã giao làm ăn để kiếm thêm thu nhập. Bỗng một hôm không biết thế nào mà Phú nhắn nhầm vào máy di động của Liên “chiều nay Anh chờ Em ở quán cũ nhé”.
Câu hỏi về sự nghi ngờ trong đầu Liên dần dần lớn lên và cô quyết định tìm ra manh mối. Đúng 16h30, Liên chờ chồng ở quán nước đối diện Công ty chồng, không bao lâu Phú dắt xe ra khỏi Công ty đến thẳng quán cà phê sang trọng tâm sự với cô gái trẻ khác. Phú đâu biết mọi hành động của anh đều không qua được cặp mắt của vợ.
Sau một tháng theo dõi chồng, Liên quyết định vạch mặt kẻ hai lòng, cô quyết định dùng chiêu “lấy độc trị độc”. Liên cũng bắt đầu có những hành động khác thường Phú có hỏi Liên chỉ trả lời cho qua, cô cũng ăn diện, cũng má phấn môi son, cũng đi sớm về muộn, Phú bắt đầu thấy khó chịu và Liên muốn kết thúc cuộc chiến để cho Phú tỉnh mộng.
Cùng lúc đó công ty có kế hoạch kinh doanh mới, Liên quyết định mời anh Phó phòng đi uống cà phê để bàn phương án kinh doanh. Lúc Phú và người yêu tâm sự ở quán cà phê thì Liên và anh bạn cũng bước vào, Liên giả vờ không thấy chồng cô cứ tự nhiên cười đùa lúc to lúc nhỏ với anh phó phòng, mặt Phú khi đó lúc xanh lúc đỏ, lóng ca lóng cóng bực quá Phú bỏ ra về.
Một giờ sau Liên về đến nhà Phú đùng đùng tra hỏi, Liên cứ tỉnh bơ đáp “Em đi bàn phương án kinh doanh mới của công ty. Anh đi gặp đối tác à? Anh gặp đối tác ở quán đó cũng thương xuyên quá nhỉ”. Phú sững cả người và anh đã hiểu mọi chuyện. Sáng hôm sau khi Liên tới công ty thì nhận được tin nhắn của Phú xin cô tha thứ và hẹn trưa sang chở vợ đi ăn cơm để chuộc lỗi.
Ghen có trăm ngàn cách, nhưng ghen thế nào để giữ được hạnh phúc gia đình, để làm thức tỉnh các ông chồng đó mới là nghệ thuật, điều này để các chị tự xác định cách của mình nhưng không hành động trong lúc nóng giận, hãy bình tĩnh chờ thời cơ đến mới ra tay và khi ra tay phải có bằng chứng cụ thể để đối thủ tâm phục khẩu phục, các chị nên nhớ để cho đối tượng một lối thoát không nên dồn đến bước đường cùng và khi hành động đừng quên câu tục ngữ “lạt mềm buộc chặt” thì chắc chắn các chị sẽ thành công, còn các ông chồng thì “một lần sẽ tởn tới già, đừng đi nước mặn mà hà ăn chân”.
Điều quan trọng nhất khi ghen là phải thật sự bình tĩnh để tìm phương thuốc trị bệnh sao cho hợp lý, đúng theo phác đồ điều trị. Lẽ dĩ nhiên cũng có những ông chồng có căn bệnh tham lam kinh niên thì có thuốc hữu hiệu vẫn chưa chắc dứt bệnh trầm kha khi người trong cuộc vẫn một lòng không muốn! Xử lý một mối quan hệ gia đình phải thực sự tinh tế. Đó là điều mà mỗi người phải luôn ý thức và nỗ lực để hương lửa gia đình thêm bền chặt.
PGS.TS Huỳnh Văn Sơn