CÓ 3 NGƯỜI BẠN NÊN THA THỨ.

1. CHÍNH BẢN THÂN MÌNH

“Chuyện kể rằng, sau khi đến miền đất mới, các vị sư phải tự xây dựng mọi thứ, kể cả ngôi chùa cho mình trụ trì. Họ mua đất, gạch, dụng cụ và bắt tay vào việc.

Một chú tiểu được trao việc xây một bức tường. Dĩ nhiên công việc tiến triển chậm chạp vì chú đặc biệt kỹ lưỡng. Cuối cùng, chú cũng hoàn thành công việc vào lúc hoàng hôn buông xuống. Tuy nhiên, mặc dù đã rất cẩn thận khi xây, nhưng vẫn có hai viên gạch bị đặt không ngay ngắn lắm… và điều tồi tệ nhất là hai viên gạch đó nằm ngay chính giữa bức tường, chúng như đôi mắt đang trừng trừng nhìn chú.

Một hôm, có hai nhà sư đến tham quan ngôi chùa. Chú đã cố dẫn họ sang hướng khác nhưng hai người vẫn cứ nằng nặc đòi đến khu vực có bức tường do chính chú xây.

Một trong hai vị sư khi đứng trước công trình ấy đã thốt lên: “Ôi, bức tường mới đẹp làm sao!” – “Hai vị nói thật chứ? Hai vị không thấy hai viên gạch xấu xí ngay giữa bức tường ư?”- Chú ngạc nhiên kêu lên. Vị sư già từ tốn đáp lại: “Có chứ, nhưng tôi cũng thấy hàn trăm viên gạch còn lại đã ghép thành một bức tường tuyệt vời làm sao!””

• Đôi khi chúng ta quá nghiêm khắc với bản thân và cho rằng cả thế giới đều nhớ đến lỗi lầm ta đã mắc. Chúng ta hoàn toàn quên rằng đó chỉ là hai viên gạch “không được trật tự” giữa hàng trăm viên gạch khác đã được xây lên một cách hoàn hảo.
Học biết tha thứ cho chính mình là bước khởi đầu quan trọng. Vì chỉ khi nhận ra mình cũng là con người yếu đuối và lầm lỗi thì chúng ta mới dễ dàng bao dung tha thứ cho người khác được.

2. NHỮNG NGỪƠI ĐỐI ĐẦU VỚI BẠN

“Thầy giáo yêu cầu mỗi chúng tôi mang một túi nilông sạch và một bao tải khoai tây đến lớp. Sau đó, thầy bảo cứ hễ chúng tôi không tha thứ lỗi lầm cho người nào đó thì hãy chọn ra một củ khoai tây viết tên người đó và ngày tháng lên rồi bỏ nó vào túi nilông. Sau vài ngày, có nhiều túi trở nên vô cùng nặng.

Sau đó, thầy lại yêu cầu chúng tôi phải luôn mang cái túi theo bên mình dù đi bất cứ đâu. Sự phiền phức khi phải mang vác cái túi khiến chúng tôi cảm nhận rõ ràng gánh nặng tinh thần mà mình đang chịu đựng. Không những thế, chúng tôi còn phải luôn để tâm đến nó, nhớ đến nó và nhiều khi đặt nó ở những chỗ chẳng tế nhị chút nào. Qua thời gian, khoai tây bắt đầu phân huỷ thành một thứ chất lỏng nhầy nhụa và chúng tôi không muốn mang nó trong người nữa.

Khi tụi học trò không chịu được phải la oai oải với thầy giáo, ông mới từ tốn nói rằng: “Các em thấy chưa, oán hận người khác cũng đồng nghĩa là các em đang mang trong lòng gánh nặng tinh thần rất lớn. Đây là cái giá mà ta phải trả khi cứ giữ khư khư nỗi đau, nỗi khó chịu và tiêu cực nặng nề. Chúng ta thường hay nghĩ rằng tha thứ là món quà dành cho người khác, nhưng thật ra, đó rõ ràng là món quà mà ta dành tặng chính mình.”

• Hãy dùng tâm để tha thứ và đối đãi. Mọi thứ xảy ra đều có lý do và lý do trước hết phải đi từ bản thân mình. Đừng lựa chọn oán hận và trả thù người khác bằng chính những gì họ đã làm với bạn để rồi chính bạn lại tự chuốc lây ưu phiền, khổ não.

3. GIA ĐÌNH

“Một người cứ luôn luôn bị tỉnh dậy vào buổi đêm, vì một giấc mơ cứ lặp đi lặp lại. Anh ta thấy mình bơi trong một cái hồ rất rộng mà chân tay anh ta thì mỏi, anh ta khó lòng bơi tới được bờ.

Bỗng nhiên, cha anh ta bơi thuyền đến gần, đưa tay ra, bảo anh ta bám lấy. Anh ta nhớ lại hồi nhỏ thường bị bố mắng mỏ, thậm chí đánh đòn, nên mỉm cười khô khan và nói: “Cảm ơn bố, cứ kệ con!”.
Anh ta bơi tiếp, rồi nhìn thấy một người khác bơi thuyền lại gần. Ðó là cô em gái. Cô em gái quăng một chiếc phao về phía anh ta và bảo: “Anh dùng phao đi!”. Nhưng nhớ lại rất nhiều lần cô em gái hỗn hào ương bướng cãi lời mình, anh ta lắc đầu và xua tay.

Sau những nỗ lực lớn lao, cuối cùng anh ta cũng vào được đến bờ. Anh ta nằm vật ra trên bãi cát ướt, sự mệt mỏi làm đầu óc trở nên lơ mơ, còn chân tay thì không cử động nổi.

Sau khi liên tục nằm mơ thấy giấc mơ đó trong vòng vài đêm, anh ta liền đi hỏi bà, người duy nhất chưa bao giờ làm gì không tốt với anh.

– Bà không phải là người biết ý nghĩa của những giấc mơ – bà anh nói – Nhưng bà nghĩ cháu đang giữ trong đầu quá nhiều bực bội và hằn học. Cháu cần sự giúp đỡ, cháu muốn được quan tâm, nhưng cháu thấy không ai đủ tốt cho cháu tin tưởng. Cháu đã bơi được tới bờ một lần, nhưng còn những lần khác thì sao?

• Không ai dám chắc rằng những lựa chọn hôm nay đều đúng cho ngày mai nhưng một điều chắc chắn rằng bố mẹ, gia đình luôn là người không bao giờ làm hại bạn.

{Sưu tầm}

About the Author: admin

You might like

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *