Người ta đèo nhau cuối tuần
Chở nhau đi dạo phố…
Nhưng vết thương lòng của cô độc vẫn vậy thôi…
Ngồi cà phê bệt hát ca
Tóc mây cũng bồng bềnh…
Người ta có cặp có đôi
Hát bài tình ca mùa hạ…
Ngồi ghế đá sóng đôi
Tình tự với thời gian
Tội cho người đi chữa vết thương
Một mình mình cô độc
Vết thương ngoài lành da lành thịt
Nhưng vết thương lòng của cô độc vẫn vậy thôi…
PGS.TS Huỳnh Văn Sơn