Chênh vênh là không tìm được một điểm cân bằng, chưa tìm thấy được sự an yên và rồi có khi cảm giác chênh vênh đó làm con người ta như muốn té ngã. Nhưng sau bao lần thì nhận ra mình cũng đã không ít lần chênh vênh, ở bất kì độ tuổi, giai đoạn nào nó cũng có thể xuất hiện. Chỉ là đôi chân mình cứng cáp tới đâu, mình đã sẵn sàng để đón nhận tất cả hay chưa! Như khi chúng ta đặt lên đôi vai bé nhỏ của mình đôi đòn gánh thì cũng phải cân bằng mới bước đi được phải không nào.
Khi tôi đang lần từng trang sách chênh vênh hai lăm, em ngăn tôi lại, em gửi cho tôi bài viết chênh vênh tuổi hai ba, tôi nhoẻn miệng cười. Tôi cũng chưa chạm đến tuổi này mà, hay là cứ cho tôi đọc chênh vênh hai lăm… rồi em nhìn tôi:
Sao mà tuổi nào con người ta cũng chênh vênh vậy chỉ nhỉ?
Từ bao giờ cụm từ chênh vênh như một từ khóa cho những tháng ngày ta cảm thấy mình bất an, khi trong lòng chất chứa những lo toan về mọi thứ diễn ra xung quanh thì lại thấy chênh chao, mất cân bằng. Cứ mang cảm giác như thuyền đang ra khơi mà gặp phải những con sóng dữ.
Không bận tâm nữa em nhé! Sắp thi rồi, tập trung vào hai kì thi trước mắt đi. Tôi xoa đầu em như một đứa trẻ.
Thì em đang tập trung đó chị nhưng mỗi lúc tới trường nhìn những tán phương trước cửa lớp là em luôn nghĩ về giây phút chia tay trường lớp, khi đứa bạn thân chuyền em cuốn lưu bút và em đã khóc.
Những ngày xưa cuối cấp của chị cũng đi qua như vậy đấy cô bé! Tôi mỉm cười để trấn an em.
Mùa hè, cái nắng nhiều hơn và với những học sinh cuối cấp thì chất chứa thêm bao nhiêu là tâm trạng, cảm xúc. Những khoảnh khắc gần kề khi mỗi người bạn trong lớp biết rằng chỉ sau mùa hè này nữa tất cả trở thành kỉ niệm, ai cũng cảm thấy buồn, rất khó để sau này gặp lại đông đủ như lúc đang còn tới trường, cả dãy hành lang dài sẽ vắng tiếng cười đùa ngỡ như đã quá quen. Trong lớp sẽ có người tiếp tục theo đuổi ước mơ của mình, nhưng cũng có bạn phải dừng chân trước bao lo toan cuộc sống.
Chính ngay trong khoảng khắc nói cùng em như vậy, từ bao giờ tôi cũng đã muốn khóc, như mình của những năm tháng tuổi mười tám trước đây, khi trước những ngã rẽ của trường học và trường đời. Rồi những cung đường đã đi qua sẽ được gắn tên kỉ niệm. Chỉ biết rằng một ngày mai, dù có đi tới đâu, làm công việc gì, học tập ngành nghề nào thì vẫn nhớ lắm những tháng ngày chênh vênh cuối cấp như vậy.
Một ngày mai, khi đi qua những tháng ngày của tuổi mười tám đôi mươi, lại biết trân quý hơn những tháng ngày mình đang sống, thấy nhớ lắm những ngày tháng chênh vênh vì dẫu nó mang đến trong em chị những nỗi lo lắng, có khi mơ hồ và nhiều chờ mong nhưng sau tất cả em sẽ nhận ra mình đã thực sự trưởng thành và khôn lớn hơn bao giờ hết. Cái đòn gánh đôi lần làm bóng em xiêu vẹo nhưng em đang tự đi và chính bản thân sẽ làm cho nó cân bằng để bước đi vững hơn và xa hơn trên những chặng hành trình dài cuộc đời.
Thảo Cỏ