EM ƠI! MÙA XUÂN ĐẾN RỒI ĐÓ!

Yêu thương!

yêu thương – tin yêu!

Ngày gần têt em nhắn tin bảo đang buồn không có tâm trạng đón tết. khi tôi hỏi em thì em kể về người đã xa, về những vấn vương khi bàn tay không nắm chặt bàn tay, khi thành phố trở nên rộng lớn và mỗi lần đi qua những con đường quen nỗi nhớ dâng lên trong em. Nhưng người đã trở thành người cũ, liệu nhưng nhớ thương của em có được người ta nhớ và sự thương nhớ ấy có còn xứng đáng cho em dành hết tâm trí vào trong đó và trốn tránh thực tại.

Tôi chẳng thể nào nói em hãy xóa tên người cũ ra khỏi ký ức, bảo em đừng nhớ nhung và giày vò tâm can mình nữa, đừng trốn ra một góc văn phòng công ty mà khóc nữa, vì tôi đã từng đi qua những nhớ thương và tình cảm con người chẳng thể nói quên là quên bằng cách tìm sự thay thế chóng vánh hay như ta lấy giấy dán lên những nét mực đã được viết ra.

Nhưng em ủ rũ cho ai.

Ở nơi xa gia đình đang đếm từng ngày đón em trở về, sau tất cả chỉ có gia đình đang mở cửa để chờ em bước vào, có những người khi đã buông tay thì ta quay đầu lại nhìn chỉ mắc mệt, chi bằng em học cách buông bỏ, học cách sống tốt và yêu thương chính mình trước, thành phố này đang vào xuân, ngoài kia là những con đường ngập nắng liệu em có hay,  hay em chỉ đang giữ nỗi buồn cho mắt ngấn lệ. Em muốn người ta thường em, nhưng em cứ giấu nó liệu rằng có ổn, muốn người khác không làm tổn thương trước nhất chính em phải là em, trái tim phải là trái tim của thương yêu không dành trọn và cạn ráo khi không còn yêu thương từ riêng một người và em coi đó như cả thế giới, cái tình yêu thương nó cũng rộng lớn vô ngần, chỉ cần em mở lòng ra, sẵn sàng đón nhận tất cả thì em sẽ thấy nó an yên.

đứng lên và mỉm cười

đứng lên và mỉm cười

Đứng lên và nhìn ra ô cửa

Nhà có một ô cửa, nhưng từ ngày nào rồi em chẳng màng đến nữa, em giam những nỗi buồn rồi cứ thế sống trong đó, tôi muốn lắm cùng em xuống phố, cùng nhau đi trên những con đường mới, những con đường em chưa từng đặt chân tới, tôi muốn nói với em cái nỗi buồn của em sẽ tan ra như thế nào, có những cái chúng ta muốn nắm chặt trong tay nhưng em biết đó là điều không thể làm, vậy sao em không bước ra những không gian mới, tìm lại con người mình trước đây và trái tim thấy an yên, biết cách đứng lên trong mỗi vấp váp.

 Mùa xuân ngoài kia, Mùa xuân của đất trời, của những niềm hạnh phúc, của những gì tươi mới, những mầm non đang nhú lên sau bao ngày đông, cái nỗi buồn của em cũng đã trải qua một mùa đông lạnh giá, sẵn sàng chưa em, tôi sẽ nắm tay em đi trên những con đường thênh thang lộng gió, tôi sẽ cùng em viết tiếp những câu chuyện của năm mới và mùa mới, khi hai bàn tay đan vào nhau sẽ cảm nhận được hơi ấm đang về.

Mùa xuân về ngoài kia, em nhón đôi chân mình nhìn ra ổ cửa, có kí ức cần được xếp vào và có những nét tinh khôi, có những căn phòng thương yêu đang chờ em bước chân vào.

Mùa xuân và chính tôi sẽ nói cùng em những thương yêu em nhé!

Thảo Cỏ

About the Author: admin

You might like

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *