Tưởng tình đã cũ mệt nhoài
Tưởng tim giá lạnh mãi hoài cô đơn
Tưởng rằng người vẫn lênh đênh
Tưởng tình xa khuất buồn tênh độc hành
Tưởng rằng ta mãi chia xa
Tưởng rằng người đã dặm ngàn mãi thôi
Tưởng rằng đôi ngã đôi nơi
Tưởng tình sẽ mãi thôi rồi lặng câm…
Thình lình tình đến xa xăm
Thình lình tình đến trăm ngàn nhớ nhung
Ngỡ rằng không thể sóng đôi
Ngỡ rằng ta chẳng lên ngôi cuộc tình…
Nỗi buồn tan biến dần thôi
Ôi đời lại mở ngày thôi hết sầu
Mặt trời tỏa sáng nơi đâu
Rọi lên tia nắng tình thâu tỏ dần…
Tình yêu nào phải vầng trăng
Phải đâu thường nhật lăn xăn sớm chiều
Tình yêu nào phải làn mây
Tình yêu nào phải chóng chầy sáng trưa…
Tình yêu là chút yêu thương
Chút hờn giận, chút say sưa, buồn phiền
Tình yêu là chút phận duyên
Tình yêu đã đến thuyền quyên sum vầy…
Tình yêu vừa lại nở hoa
Cuộc đời vừa mời hát ca bồng bềnh
Thuyền tình chóng chếnh men say
Ta vừa hát khúc mặn cay chung tình…
PGS TS Huỳnh Văn Sơn
Bài viết hay:
Tình yêu không bao giờ cạn
Sự trả công xứng đáng
Phố trong đêm
Thoát khỏi cái bóng của chính mình