Chuyến xe buýt đầu năm hôm nay lăn bánh. Nhìn lại phía sau, ngước nhìn phía trước và bần thần về nơi tôi đang đến. Quá khứ, tương lai và hiện tại là cái mà con người không phải ai cũng phân định rõ ràng nếu không thật sự biết mình muốn gì và cần gì trong cuộc sống.
Bạn biết không, có những lúc ta sống thật vô tư, thật mạnh mẽ và luôn cười với mọi người. Ta cứ nghĩ rằng sẽ không bao giờ bị nỗi buồn lấn át, cảm xúc chi phối và ta “mạnh” trong mọi hoàn cảnh…. Thật ra, đôi lúc, khi thật sự cô đơn, nhìn những gì đang diễn ra, nhìn người khác vui tươi, người ta có người yêu… bỗng cảm thấy cô đơn đến lạ… Cô đơn đến nỗi ta chỉ còn nghe tiếng nhịp tim ta đập, tiếng thở dài ngao ngán… của chính mình…
Dễ thấy con người chưa bao giờ thỏa mãn những gì đang có, luôn mơ ước những thứ mới mẻ, những thứ mà chưa bao giờ với đến… Khi còn trẻ, dễ cho phép mình tham vọng cuồng điên và huyền ảo; nhưng thực ra có bao giờ tự đặt những câu hỏi để nhìn xuống. Phải chăng mình đã có quá nhiều? Phải chăng mình đã quá may mắn?
– Tay chân ta có lành lặn? Mỗi ngày thức dậy, khỏe mạnh, vẫn ăn uống đầy đủ và có một gia đình tuyệt vời
– Ta có thể hát ca, nhảy múa, nghe tiếng chim hót, nghe những âm thanh vui tươi
– Mỗi ngày, được làm những công việc yêu thích, thậm chí có cha mẹ hậu thuẫn….
Trong khi đó, có những người được sinh ra… Họ ước sao có tay chân để có cuộc sống bình thường như bao người… Những người bệnh tật sẽ ước sao khỏe mạnh để đi làm, để đi học và để cống hiến cho cuộc sống… Những trẻ em bị bạo hành, những em nhỏ phải chứng kiến cảnh gia đình li tán, li thân… chỉ ước mơ mình đủ cha, đủ mẹ…
Liệu có phải cuộc đời ta có quá nhiều sóng gió là câu hỏi đặt ra không phải để trách ông trời, trách số phận, trách những người xung quanh… Bạn có thể đặt ra để thấy đã có những gì, may mắn đến ra sao, để rồi bạn biết cách sống có trách nhiệm với mọi người xung quanh, sống có ích và sống một cuộc đời đáng sống… Đương nhiên, hành trình ấy chỉ mới bắt đầu và phải nỗ lực hoàn thiện thay vì bằng lòng hay tự mãn… Nhưng xin đừng tự dìm chết những thứ bạn đã quá may mắn hơn hàng ngàn người khác khi làm phép so sánh giản đơn…
Sơn Trần