Sự trưởng thành của một người bao giờ cũng phải trải qua sự đau đớn tưởng như không thể vượt qua và sự vượt qua tưởng như không thể xảy đến… “Em xin lỗi, vì đã không thể vờ yếu đuối đến cuối cùng, cũng là lời xin lỗi vì đã không thể khiến anh trở nên mạnh mẽ, trưởng thành hơn như em ấy.”
Bây giờ là 18 độ C và một con bé phải thức dậy để đi làm. Lết ra khỏi giường, không ăn sáng mà leo lên xe ba chở đi luôn, làm tôi nhớ lại khoảng thời gian lúc tôi mới bắt đầu đi học cho đến lúc trước khi tôi bước vào giảng đường Đại học, ba luôn chở tôi đi học mỗi sáng. Bây giờ khi trở về bên gia đình, ba tôi lại chở tôi đi làm. Dù hơi buồn cười một chút nhưng sự thật là nó lại vô cùng ấm áp.
Trong 3 năm học cấp ba, ba tôi vẫn luôn chở tôi đi học, những hôm ba tôi không đưa đi thì sẽ có anh chở tôi đi. Tôi đi học trong cái tiết trời lạnh lẽo nhưng lòng thì vô cùng ấm áp vì nhận được nhiều tình yêu thương. Cho đến khi tôi vào đại học, không có ba bên cạnh, tôi và anh cũng yêu xa. Tôi dần trở nên trưởng thành và mạnh mẽ hơn. Buổi sáng dù lạnh hay mưa, tôi đều đến lớp đúng giờ, dù đi đâu xa hay gần tôi đều tự đi mà không nhờ bất kỳ một ai và tôi giữ thói quen đó cho đến khi về nhà.
Năm thứ nhất trở về nhà, ba tôi nói với mẹ tôi: “Con bé lớn lên nhiều rồi em nhỉ?” Còn Anh nói với tôi: “Em trở nên mạnh dạn hơn rồi thì phải?”. Sang năm thứ hai, Ba nói với mẹ tôi: “Con bé trưởng thành rồi”, và nói với tôi “Đi chơi đâu cẩn thận nha con, về trước 11h nhé”, còn Anh nói với tôi: “Em tự chạy xe qua nhà anh đấy à, nguy hiểm lắm đấy, lần sau đừng làm vậy nữa. Em tự đi….hả, sao không nói với anh?”. Năm thứ ba trở về, ba tôi nói với mẹ: “Con bé sắp xa chúng ta rồi, bây giờ nó không cần anh làm gì giúp nó nữa rồi”, còn Anh thì nói với tôi: “Chúng ta chia tay đi, em giờ đây đã trở nên mạnh mẽ hơn hoặc từ trước tới giờ em chỉ vờ như yếu đuối để anh có cảm giác được bảo vệ em, bây giờ em đã không còn cần anh bảo vệ em nữa rồi, em đã có thể tự bước đi mà không cần anh ở bên cạnh nữa. Vậy nên ta chia tay đi”.
Năm 4 tôi trở về, hoàn thành 4 năm đại học với tấm bằng khiến ba mẹ hài lòng, ba tôi lại thì thầm với mẹ tôi: “Con nó về rồi, sao anh thấy nó còn nhỏ so với bạn cùng lứa với nó vậy nhỉ? Hôm trước anh gặp bạn cũ của nó, trông nó lớn hẳn ra, cũng có vẻ trưởng thành hơn nữa”. Tôi gặp lại Anh và Anh nói với tôi rằng: “Anh có bạn gái rồi, nhỏ hơn chúng ta 2 tuổi, học cùng trường em ạ. Con bé so với em còn con nít và yếu đuối hơn nhiều nên anh cũng dần trở nên trưởng thành hơn để bảo vệ em ấy, để em ấy có thể dựa vào khi cần.” Tôi chỉ mỉm cười và chúc Anh hạnh phúc. Anh lại nói: “Sau khi nói lời chia tay em, không chỉ em mà anh cũng rất đau lòng, mỗi ngày anh đều lo lắng cho em, luôn tự vấn bản thân liệu mình làm vậy có đúng không, liệu em có đang ổn không, em có đang khóc không, và bao giờ vết thương của chúng ta sẽ lành lại. Không chỉ em mà anh cũng đã khóc cho mối tình này, anh trở nên nhạy cảm hơn, căng thẳng hơn, lúc nào cũng mang theo chiếc điện thoại vì nghĩ rằng em có thể gọi cho anh bất cứ lúc nào, anh sợ em sẽ xảy ra chuyện gì và bạn cùng phòng anh thì lại sợ anh sẽ xảy ra chuyện gì. Anh thực sự đã nghĩ mình sẽ không vượt qua được nhưng nhờ có em ấy, anh đã có thể bình yên trở lại.” Tôi vẫn mỉm cười và nói: “Em xin lỗi, vì đã không thể vờ yếu đuối đến cuối cùng, cũng là lời xin lỗi vì đã không thể khiến anh trở nên mạnh mẽ, trưởng thành hơn như em ấy.” Rồi chúng tôi trở thành người cũ của nhau.
Sự trưởng thành của một người bao giờ cũng phải trải qua sự đau đớn tưởng như không thể vượt qua và sự vượt qua tưởng như không thể xảy đến. Và rồi dù không muốn đi nữa, ai cũng sẽ trưởng thành, nên mọi chuyện rồi cũng trở nên khác đi.
Gửi cho tôi của quá khứ đã từng vất vả để trưởng thành và cảm ơn vì đã mạnh mẽ vượt qua.
Theo GUU.vn