Càng trưởng thành càng thấy tình yêu là một bài toán khó, vậy nên người ta cứ biên niên cô đơn thôi…
Càng lớn, số tuổi càng tăng thêm, nếp nhăn cũng bắt đầu xuất hiện nhiều… Vậy mà nhìn quanh nhìn quẩn vẫn thấy chỉ có mình độc hành với cô đơn. Bạn bè đều đã tìm thấy người thương, nhiều người vẫn dễ dàng để có được trong tay hạnh phúc. Vậy mà duyên số mình sao cứ lận đận chẳng đâu vào với đâu?
Có không ít người cho rằng mình được sinh ra trên cõi đời này đã là một sự sắp đặt sai số. Có vẻ như chẳng tồn tại nổi một mảnh ghép nào phù hợp để mình đi kiếm tìm và hy vọng.
Nhưng hỡi những trái tim cô đơn, đừng tuyệt vọng. Liệu có phải bạn cô đơn là vì những lý do dưới dây không? Nếu đúng, thì sửa đi thôi là mọi chuyện lại ổn. Cuộc đời ngắn lắm, nỗi cô đơn kéo làm gì lắm thế cho dài?