Có những người gửi gắm ước mơ của mình vào người khác
Có những người vô tình mang trên mình ước mơ của người khác.
Ngày bé, tớ nhớ rằng cậu đã tin vào một câu chuyện thế này: “Bắt được 1000 chiếc máy bay bỏ vào bụng, bạn sẽ có được một điều ước”. Khi ấy, cứ mỗi lần nghe tiếng động cơ máy bay ù ù, cậu đều vụt chạy ra sân, đưa đôi mắt trong veo hướng lên bầu trời. Đôi tay bé nhỏ vươn ra, tóm lấy con chim sắt cồng kềnh kia, rồi vô tư bỏ vào miệng. Sau đó, lúc nào cậu cũng trầm tư một lúc, bởi vì phải cố nhớ ra xem: “Đó đã là chiếc thứ mấy rồi nhỉ?”. Hình như là đến chiếc thứ 678, cậu đã chẳng bao giờ còn đếm nữa.
Tớ còn nhớ cậu đã viết vào nhật kí: “Sau này tôi sẽ trở thành một phi công thật tài ba?”. Lúc ấy anh hai đã cười: “Bé như hạt tiêu sao làm được phi công”. Cậu bễu môi: “Út vẫn còn nhỏ mà. Sau này Út sẽ lớn hơn anh hai cho xem!”. Từ đó, mỗi lần viết nhật ký, cậu cứ giấu giấu giếm giếm, không thèm cho ai xem nữa. Những trang nhật ký được lấp đầy, ước mơ cũng dần lớn hơn, nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ thay đổi.
Đầu cấp 2, lần đầu tiên tớ thấy một con bé cứng đầu như cậu bật khóc. Chiều hôm ấy trời mưa rất to, cậu tan học, xui xẻo thế nào mà xe đạp lại bị xịt lốp. Thế là trong chiếc áo mưa rộng thùng thình, cậu dắt bộ chiếc xe, đi mãi mà chẳng thấy một tiệm sửa nào. Lúc ấy đã hơn 6 giờ, đường về nhà hẵng còn xa lắm. May mắn thay, cuối cùng cậu cũng tìm được một cửa tiệm vá lốp nhỏ ven đường còn mở cửa. Trong lúc chờ chiếc xe được sửa, cậu im lặng ngồi trước hiên nhìn ra màn mưa dày đặc, và thở phào nhẹ nhõm. Giữa ánh sáng chớp nhoáng của những tia sấm sét vội lóe lên, xóa tan màn mưa tối đen trong phút chốc, cậu nhận ra một dáng người quen thuộc. Vội vàng. Ướt đẫm trong mưa. Cậu cất tiếng gọi: “Anh hai”. Dáng người khựng lại. Gương mặt dần hiện ra – một sự lo lắng không cách gì che giấu. Bởi vì thấy cậu muộn quá chưa về, đường lại xa, trời thì bão, anh hai cuốc bộ qua mấy cánh đồng, men theo con đường dẫn lên trường học. Anh hai đi tìm cậu. Ừ thì nhà chỉ có duy nhất một chiếc xe đạp. Ừ thì cơ hội đến trường anh đã nhường cho cậu mà không chút do dự. Lúc ấy cổ họng cậu nghẹn ứ lại, hai mắt đỏ hoe. “Vậy mà có lúc anh hai bảo sẽ chẳng bao giờ lo lắng cho một đứa con gái mạnh mẽ như cậu!”.
Cuối năm lớp 7, cậu đón nhận thất bại đầu tiên. Đó là cuộc thi diễn thuyết cấp trường với chủ đề: “Ước mơ của em”. Cậu đã say sưa nói về ước mơ làm phi công của mình. Ước mơ ấy dường như quá phi thực tế, hoàn toàn không thể thuyết phục bằng ước mơ trở thành bác sĩ chữa bệnh cho người nghèo, hay thành cô giáo để dạy dỗ các em nhỏ. Vậy là cậu thất bại. Về nhà hôm đó, cậu gục đầu xuống bàn, khóc thật nhiều. Anh hai đến bên cạnh, thỏ thẻ hỏi:
– – Út có biết vì sao mình thất bại?
– – Bởi vì…ước mơ của em…thật vô lý! – Cậu nghẹn ngào.
– – Mọi điều có lý đều khởi đầu từ vô lý mà. Út thất bại là vì em chưa chứng minh được cho mọi người thấy: Em đã làm gì để hiện thực hóa ước mơ của mình.
Anh hai chỉ nói có vậy rồi lặng lẽ ra ngoài, để mặc cậu ngồi đó lặng im thật lâu, nhưng cư nhiên không hề khóc nữa.
Từ đó, cậu chẳng bao giờ còn viết nhật ký nữa. Thay vì vẽ ước mơ của mình trên giấy, cậu sẽ cố gắng biến nó thành sự thật, trước hết, bằng việc cố gắng học thật tốt.
Ngày hôm qua, anh hai khiến tớ ngạc nhiên lắm. Anh bảo rằng đã thay cậu bắt 322 chiếc máy bay còn lại bỏ vào bụng. Vậy là cậu sẽ có được một điều ước. Anh hai nói rằng cậu chẳng còn tin trò con nít ấy nữa, nên anh sẽ cướp luôn điều ước này. Điều ước của anh là: “Em gái tôi sẽ trở thành một phi công thật tài ba”.
Tớ viết thư này là để báo cho cậu biết, cũng là để nhắc cho cậu nhớ.
Thương gửi cậu: Tuổi thơ của tớ
Kí tên: Tuổi thanh xuân của cậu
Võ Thị Ngọc Mơ