Bị cáo Nguyễn Hoàng Tuấn trong vụ án “cướp bánh mì vì đói”, đã khiến người mẹ liên tục rơi nước mắt trong phiên tòa xét xử sơ thẩm.
Bị cáo Tuấn liên tục quay đầu về sau nhìn mẹ trong phiên tòa.
Sáng 20.7, TAND quận Thủ Đức (TP.HCM) đã mở phiên tòa xét xử hai thanh niên cướp bọc đồ ăn chứa bánh mì ngọt, chuối sấy, đậu phộng rang và me ngào đường với tổng trị giá 45.000 đồng.
Kết quả, tòa tuyên án tù 8 tháng 20 ngày đối với bị cáo Ôn Thành Tân (SN 1988, ngụ Q.9), thả tự do ngay tại tòa do đã đủ thời gian chịu án tù tính từ ngày tạm giam; và 10 tháng tù giam đối với bị cáo Nguyễn Hoàng Tuấn (SN 1988, ngụ huyện Củ Chi), tính từ thời điểm tạm giam là ngày 18.10.2015.
Tham dự phiên tòa có cha, mẹ của bị cáo Ôn Thành Tân là ông Ôn Văn Thành và bà Phạm Ngọc Thúy. Riêng bị cáo Nguyễn Hoàng Tuấn chỉ có thân nhân là bà Nguyễn Thị Ngọc Phương tới tham dự.
Ngay khi vừa được dẫn giải vào phòng xét xử, bị cáo Tuấn đã cố ngó nghiêng xung quanh để tìm người thân. Và không ai khác, mẹ của bị cáo này chính là người phụ nữ khắc khổ mặc áo khoác màu xanh ngồi ở hàng ghế đầu.
Nhìn thấy mẹ, Tuấn lập tức quay đi, nhìn thẳng lên vành móng ngựa và mím chặt môi. Sau đó, thỉnh thoảng bị cáo lại lén quay đầu nhìn mẹ. Ở hàng ghế bên dưới, bà Phương cũng chăm chăm nhìn về phía con. Đã có những khoảnh khắc hai ánh mắt nhìn nhau nhưng không ai nói với ai lời nào, thay vào đó là những giọt nước mắt.
Trong suốt phiên tòa, bà Phương chỉ buồn rầu ngồi nhìn con. Bà càng đau đớn hơn và đã thực sự nấc thành tiếng khi con trai trả lời HĐXX rằng: “Chưa có người thân nào đến thăm bị cáo trong thời gian bị tạm giam”.
Khi HĐXX vào phần nghị án, bị cáo Tuấn ngồi yên ở hàng ghế cạnh vành móng ngựa, còn bà Phương muốn chạy lại gần con nhưng tỏ ra ái ngại.
Bà Phương lau giọt nước mắt khi kể về người con trai đang đứng trước vành móng ngựa.
Lúc này, chia sẻ với PV, bà Phương cho biết: “Thật ra không phải tôi không đến thăm con, mà tôi đã đi đến 6 lần nhưng không gặp được”.
“Lần đầu tiên, công an phường gọi tôi lên để báo Tuấn bị bắt. Khi trở về tôi bị tai nạn xe, cả tháng sau mới khỏi. Lần thứ hai tôi lên chỗ cũ thăm con thì công an bảo đã chuyển Tuấn sang nhà tạm giam Thủ Đức. Tôi qua nhà tạm giam Thủ Đức thì họ bảo đã chuyển Tuấn về trại giam Chí Hòa”, bà Phương kể lại hành trình tìm thăm con.
Theo hướng dẫn, bà Phương đã tìm tới trại giam Chí Hòa nhưng vẫn chưa gặp được con trai vì chưa có đầy đủ hồ sơ, giấy tờ theo quy định. Lúc này, trại giam cũng chưa thể nhận bánh kẹo mà bà Phương mang theo gửi cho Tuấn.
Thời gian sau đó, bà Phương vẫn tiếp tục lặn lội tìm thăm Tuấn nhưng đi không đúng ngày theo quy định, có lần lại đi trúng vào dịp bầu cử.
“Sau 6 lần tới thăm Tuấn, tôi đã nghỉ việc nhiều. Nếu tôi xin nghỉ nữa thì xem như mất việc. Cũng vì vụ này mà hai vợ chồng tôi lục đục và đã ly dị. Bây giờ tôi ra ở trọ một mình rồi, nhà trọ đối diện công ty dệt”, bà Phương nghẹn ngào nói.
Dường như đã nghe được lời chia sẻ của mẹ với phóng viên, Tuấn từ đằng ghế trên lập tức quay đầu lại hỏi mẹ với đôi mắt đỏ hoe: “Giờ mẹ ra ở trọ riêng rồi à?”.
“Ừ, mai mốt con ra tù thì về ở với mẹ, đồ đạc của con mẹ có mang theo đầy đủ rồi. Mẹ sẽ cho con đi học nghề để mà lo tương lai nữa”, bà Phương trả lời.
Nghe xong, Tuấn không nói lời nào, chỉ tiếp tục nhìn mẹ với ánh mắt hối hận và như muốn nói lời xin lỗi tới đấng sinh thành.
Tiếp tục cuộc trò chuyện với phóng viên, bà Phương nói: “Do Tuấn không biết nên mới nói tôi không tới thăm nó. Tôi buồn lắm nhưng tôi không buồn nó đâu. Bà ngoại bán tạp hóa ở nhà, mỗi lần biết tôi đi thăm Tuấn, bà đều muốn gửi nhiều đồ cho nó nhưng những món đồ ở ngoài thì không thể gửi vào trong”, bà Phương kể.
Bà Phương cho biết, một phần nguyên nhân khiến Tuấn có hành vi vi phạm pháp luật là thiếu tình thương của cha mẹ. Vụ việc này là một bài học không chỉ cho riêng bà mà còn là bài học cho những bậc cha mẹ biết quan tâm, chăm sóc con cái hơn.
“Đến khi làm mẹ mới hiểu và thương mẹ nhiều hơn. Nước mắt của người mẹ đã rơi, cho thấy những nỗi đau sâu thẳm đến tận cùng. Dù muốn dù không, dù thế nào đi nữa, con cái vẫn là con của cha của mẹ. Con có lỗi, con có tội khiến người mẹ có cảm giác đau đớn cùng cực, xót xa và cật vấn lương tâm, khiến họ nghĩ “Phải chăng mình cũng là một yếu tố làm con trở nên như thế?”.
Vì thế, xin đừng làm mẹ cha mình đau chỉ vì chút nóng giận bất thường, chút ngây ngô hay nhất thời mất kiểm soát. Cha mẹ cần con cái nên người và có thể nhiều hơn thế nữa, nhưng chỉ cần con sống tốt nghĩa là hạnh phúc lắm thay”, PGS.TS. Huỳnh Văn Sơn – Trưởng khoa Tâm lý học, Trường ĐH Sư phạm TP.HCM.